TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Tống Á Hiên trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe, mẹ có hỏi vì sao anh khóc nhưng Tống Á Hiên không dám nói, anh chỉ bảo rằng mình bị ngã ở trường nên cảm thấy đau thôi. Lúc ngồi trên bàn ăn với ba mẹ Tống Á Hiên không cách nào động đũa được, một phần vì anh không có tâm trạng ăn, một phần là vì hôm nay thức ăn toàn làm những đồ tươi sống, Tống Á Hiên có cảm xúc muốn nôn chứ không cảm thấy có hứng ăn như bình thường.
  • Mẹ Tống thấy anh cứ ngồi chọc bát cơm như vậy tưởng là Tống Á Hiên vẫn còn đau nên quan tâm gấp một miếng thịt bò tái cho anh. Tống Á Hiên mỉm cười nhận lấy, anh hơi chần chừ nhìn miếng thịt bò đỏ tươi, bình thường anh luôn thích dùng những đồ tươi sống như thế này, mỗi lần đều ăn đến ngon miệng, còn hôm nay thấy nó Tống Á Hiên chỉ có một cảm giác duy nhất đó chính là quá tanh, mùi máu quá hăng, anh ngửi từ đằng xa thôi dạ dày đã muốn cuộn trào một trận.
  • Nhưng sợ làm ba mẹ lo lắng nên Tống Á Hiên vẫn cắn răng bỏ miếng thịt vào miệng, nhưng ngay lập tức anh đã nhả ra rồi ôm miệng chạy vọt vào nhà vệ sinh. Tống Á Hiên cúi đầu nôn khan, đem tất cả những thứ mình ăn vào bụng từ nãy đến giờ nôn sạch ra ngoài. Mẹ Tống lo lắng đứng phía sau giúp Tống Á Hiên vỗ lưng, đợi khi Tống Á Hiên nôn đến đầu óc cũng choáng váng rồi mới chậm rãi đứng dậy được
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Làm sao vậy, đồ ăn không ngon sao con trai?"
  • Mẹ Tống đưa cho Tống Á Hiên một ly nước muối để súc miệng.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Con cảm thấy không ngon miệng lắm, lát mẹ bảo người mang lên phòng cho con sữa ấm nha."
  • Tống Á Hiên nói, anh xin phép ba mẹ rồi trở về phòng mình.
  • Tống Á Hiên ngã xuống giường, cảm giác khó chịu từ bên trong dạ dày của anh vẫn cứ như vậy, lúc nãy đã nôn đến mật xanh mật đỏ cũng muốn tuông ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác đó lại tới nữa. Tống Á Hiên nghiêng người, năm phút sau anh lại chạy vọt vào nhà vệ sinh. Cứ như vậy suốt một tiếng đồng hồ Tống Á Hiên cứ nôn rồi lại nôn, đến mức anh cũng không còn sức để bước ra ngoài nữa, Tống Á Hiên chỉ muốn nằm vật ra giữa sàn thôi.
  • Nhưng anh vẫn gắng hết sức lê được thân mình đi ra bên ngoài, mẹ Tống cùng lúc đó cũng mang sữa ấm lên cho Tống Á Hiên. Bà thấy anh nôn đến xanh xao mặt mày như vậy liền lo lắng đi tới hỏi han quan tâm anh. Bình thường bà có rất ít thời gian dành cho Tống Á Hiên bởi vì công việc rất bận, mỗi khi có cơ hội ở nhà với anh đều tận dụng tất cả để trò chuyện ở bên cạnh Tống Á Hiên. Bình thường anh luôn được chăm sóc rất kĩ lưỡng, tuyệt đối sẽ không có chuyện nôn đến xanh xao mặt mày như thế này được. Tống Á Hiên bối rối ngăn mẹ gọi bác sĩ đến, anh biện lí do hôm nay ăn trúng gì đó nên hơi khó chịu chỉ cần uống thuốc thôi. Nếu bây giờ gọi bác sĩ đến chẳng phải việc anh có thai sẽ bị phát hiện sao, như vậy sẽ gây ra phiền phức lớn lắm.
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Con thật sự không sao chứ?"
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Không sao cả, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe thôi."
  • Tống Á Hiên gật đầu chắc nịt.
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Được rồi, uống hết sữa rồi nghỉ ngơi sớm đi."
  • Bà đưa ly sữa ấm cho Tống Á Hiên.
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Nhìn con nôn như vậy khiến mẹ nhớ đến lúc trước khi mang thai con, lúc đó ba tháng đầu mẹ cũng nôn đến khổ sở, có những lúc mẹ đã mệt mỏi đến mức muốn từ bỏ tất cả. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn cố gắng được để cho ra đời một Tiểu Á Hiên xinh đẹp như thế này."
  • Mẹ Tống nhớ lại khoảng thời gian mình mang thai trước đó, Tống Á Hiên khi xưa ở trong bụng rất quậy, không chịu ngoan ngoãn nằm yên khiến mẹ Tống vô cùng cực khổ. Nhưng cho ra đời một đứa trẻ đáng yêu thế này bà cảm thấy mọi sự khổ cực của mình đều xứng đáng.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Mẹ, nếu tước đi quyền sống của một đứa trẻ chưa hình người thì có phải rất độc ác không ạ?"
  • Tống Á Hiên hỏi mẹ Tống.
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Thật ra không phải lúc nào cho đứa trẻ ra đời cũng là lựa chọn tốt, có những trường hợp chúng ta chỉ có thể chọn bỏ đi mới tốt cho đứa bé, không ai muốn từ bỏ đứa con của mình cả."
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Được rồi con nghỉ ngơi sớm đi, nếu thấy không ổn thì gọi cho bác sĩ đến kiểm tra nhé."
  • Khi mẹ Tống ra khỏi phòng rồi Tống Á Hiên cũng bậc khóc, anh rơi những giọt nước mắt tội lỗi của mình xuống, miệng không ngừng nói xin lỗi đứa trẻ. Từ sâu trong thâm tâm anh muốn bỏ đứa trẻ này, nhưng hiện thực không cho phép anh giữ đứa nhỏ lại, Tống Á Hiên gọi điện cho Lưu Diệu Văn. Anh nói đã quyết định bỏ đứa trẻ rồi, cậu cũng là cha của đứa trẻ nên phải biết và quyết định cùng anh. Lưu Diệu Văn cũng nuốt giọt nước mắt của mình vào trong, đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai rồi.
  • Lưu Diệu Văn liên hệ với một bác sĩ ở Mỹ sắp xếp lịch phẫu thuật vào tháng sau cho Tống Á Hiên, vì tháng sau đã bắt đầu bước vào mùa đông lạnh, cũng sẽ được nghỉ đông. Thời gian đó có thể vừa vặn để Tống Á Hiên nghỉ ngơi dưỡng sức.
  • Tống Á Hiên gọi điện cho Hạ Tuấn Lâm nhờ cậu đi cùng với mình qua bên đó, Lưu Diệu Văn cũng sẽ đi theo nhưng mà alpha trong thời kì đó không được tiếp xúc gần với Omega để tránh gây ra những tác động không đáng có, nên có một Omega hoặc beta đi bên cạnh để chăm sóc.
  • Lúc Hạ Tuấn Lâm nhận được điện thoại và nghe xong chuyện Tống Á Hiên có thai liền kích động đến mắng người, cậu ta còn đòi tìm Lưu Diệu Văn đập cho cậu một trận. Tống Á Hiên biết Hạ Tuấn Lâm lo lắng cho mình, chỉ biết xuống nước nói mấy câu dễ nghe để dỗ nguôi cơn giận của bạn thân.
  • Dù mắng thì mắng nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn lo lắng hỏi han Tống Á Hiên, cũng đồng ý đi cùng anh qua bên kia để làm phẫu thuật. Thật ra làm phẫu thuật ở Trung Quốc cũng được, nhưng mà ở đây trong nội thành thành phố đâu đâu cũng là người quen của Tống gia và Lưu gia, chỉ cần một người quen biết vô tình nhìn thấy Tống Á Hiên nằm viện sẽ truyền tới tai ba mẹ anh ngay lập tức. Lúc đó thì còn phiền hơn nữa. Lưu Diệu Văn cũng nói rằng đi chỗ khác sẽ ổn để Tống Á Hiên nghỉ ngơi hơn, không sợ bị phát hiện, cũng không sợ ai làm phiền.
  • Trước khi đi qua Mỹ một tháng Tống Á Hiên vẫn phải đi học sinh hoạt như bình thường, anh mỗi ngày đều bị cơn buồn nôn hành hạ, khi mang thai ốm nghén khiến Tống Á Hiên chẳng thể ăn bất cứ thứ gì, chỉ có thể uống sữa ấm để cầm cự vì mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn Tống Á Hiên chỉ muốn nôn, thậm chí ăn cháo trắng không vị anh vẫn nôn ra ngoài được. Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên cực khổ như vậy liền tự trách mình, cậu ước có thể thay anh chịu sự khó chịu này.
  • Thời gian một tháng đó cũng không ít người nghi ngờ, đặc biệt là Đinh Trình Hâm, anh luôn túm Tống Á Hiên lại kiểm tra bất cứ khi nào gặp mặt, Đinh Trình Hâm nói anh cũng là omega, trực giác của anh nói rằng Tống Á Hiên có cái gì đó thật sự rất không ổn, triệu chứng vô cùng giống những người đang mang thai. Mã Gia Kỳ cũng nghi ngờ Tống Á Hiên, những triệu chứng của anh bị Mã Gia Kỳ đoán đúng không sai một thứ gì, như là Mã Gia Kỳ rất có kinh nghiệm trong chuyện thai nghén này ấy.
  • Tống Á Hiên chỉ dám im lặng không nói, anh không muốn làm hai anh trai của mình lo lắng thêm nữa, chỉ tìm mọi cách tránh né hết sức có thể. Đến một tháng trôi đi kì nghỉ đông bắt đầu thì Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm cùng nhau xách va li bay qua Mỹ, anh nói dối với ba mẹ rằng mình và bạn thân đi nghỉ đông, du lịch một chuyến để thư giãn đầu óc. Mẹ anh nghe có Hạ Tuấn Lâm đi cùng cũng chẳng nghi ngờ gì, thoải mái tặng Tống Á Hiên một tấm thẻ đen để tiêu xài.
  • Lưu Diệu Văn bay qua sau đó hai ngày, lúc đó Tống Á Hiên đã nhập viện để theo dõi sức khỏe rồi. Do một tháng vừa qua anh không ăn uống cũng không hoạt động được khiến sức khỏe giảm xuống theo, nếu cứ phẫu thuật trong tình trạng đó thì rất nguy hiểm nên phải theo dõi trước để canh thời điểm thích hợp.
14
Chương 19